Đăng nhập
Thống kê truy cập
  • Đang online: 14
  • Hôm nay: 91
  • Trong tuần: 2002
  • Tất cả: 331403
Nghề giáo và những hạnh phúc giản đơn
(GDVN) - Hạnh phúc của người thầy không phải là những gì lớn lao mà từ chính từ những điều giản đơn trong cuộc sống với học trò và với công việc mình yêu thích.

LTS: Từ câu chuyện thực tế của chính bản thân mình, tác giả Khánh Văn một thầy giáo tại An Giang đã có những chia sẻ đầy chân tình và chan chứa cảm xúc về niềm hạnh phúc của nghề giáo.

Tòa soạn trân trọng gửi đến độc giả bài viết này.

Từ xưa đến nay, người thầy luôn lấy cốt cách làm trọng, lấy sự đỗ đạt của học trò làm niềm vui cho mình. Vì thế, dù cuộc sống thanh bần nhưng người thầy ở thời đại nào cũng có được niềm vui, hạnh phúc trong cuộc sống.

Niềm hạnh phúc của người thầy dù đơn sơ, mộc mạc, thậm chí lạc lõng giữa thời hiện đại này nhưng không phải ai cũng dễ gì có được.

Niềm hạnh phúc của người giáo viên (Ảnh minh họa: vtv.vn).

Mỗi năm, khi đến ngày Nhà giáo Việt Nam, có lẽ người giáo viên nào cũng cảm thấy lâng lâng niềm hạnh phúc khi mình đang đảm nhận thiên chức của một người thầy.

Sau khi rời quân ngũ và làm rất nhiều nghề khác nhau nhưng nỗi nhớ trường lớp vẫn hiện hữu hàng ngày, tôi đã quyết định ôn và thi vào Trường đại học Sư phạm.

Ngày tôi nhận giấy báo nhập học, trong lòng hân hoan và vui sướng đến vô cùng. Nhưng, anh em, bè bạn cười vui rằng người ta thi vào các ngành kinh tế, kĩ thuật còn đây lại thi vào sư phạm, lại còn sư phạm Văn nữa thì sau này ra trường lấy gì mà sống.

Mặc dù có nhiều lời ra, tiếng vào nhưng tôi không ân hận hay băn khoăn về quyết định đã lựa chọn nghề nghiệp của mình. Bởi tôi hiểu không có nghề nào có thể đem lại niềm vui và hạnh phúc nhiều như nghề sư phạm.

Nghề giáo cho tôi được tiếp xúc hàng ngày với con trẻ và có điều kiện để được tiếp cận sâu hơn với nhiều những áng văn thơ mà tôi đã từng yêu thích trong suốt thời học phổ thông cũng như những tháng năm rèn luyện trong quân ngũ.

Ngày tôi vào đại học, bạn bè cùng lớp ít hơn tôi gần chục tuổi và ngay cả thầy chủ nhiệm lớp cũng ít tuổi hơn. Không phải vì thế mà tôi buồn bởi đó toàn là những con người năng động và trẻ trung, chính họ đã giúp tôi tin yêu thêm cuộc sống và chú tâm vào việc học hành của mình.

Ngày ra trường, anh em, bè bạn trong lớp mừng mừng tủi tủi khi phải xa nhau. Rồi cuộc sống bắt đầu đối với mỗi tân cử nhân chúng tôi.

Vì công việc khó khăn nên mỗi đứa chọn một nghề khác nhau nhưng phần lớn vẫn theo đuổi nghề sư phạm. Dù đứa nào cũng biết rằng phía trước mình sẽ có nhiều khó khăn, gian khổ.

Người thầy đặc biệt!

Tôi ra trường cũng có nhiều lựa chọn cho nghề nghiệp của mình nhưng vẫn quyết tâm đi theo nghề sư phạm như đã định hướng từ ban đầu.

Dù biết nghề dạy học sẽ có nhiều gian nan, vất vả. Song, không vì thế mà tôi nản bước. Bởi phía trước tôi là một con đường dù có vất vả, gian nan nhưng mà con đường đó là một con đường vui vẻ - con đường của tri thức của nghiệp chèo đò.

Nghề dạy học không đem lại cho tôi nguồn thu nhập lớn như những bạn bè cùng trang lứa nhưng tôi chưa bao giờ lấy điều đó làm thước đo của cuộc sống.

Điều tôi quan niệm là mình sống như thế nào để có thể góp một phần công sức nhỏ nhoi của mình cho quê hương, đất nước. Đem lại không chỉ tri thức cho học trò mà còn phải đem đến cho các em niềm vui, niềm hy vọng trong cuộc sống hàng ngày.

Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng tôi luôn cố gắng để vượt lên tất cả để làm đúng trách nhiệm và bổn phận của một người thầy. Và, cứ thế những hạnh phúc, những niềm vui nho nhỏ của nghề dạy học cứ đến và đi bất chợt…

Hàng ngày, những người thầy như tôi vẫn phải đối diện với rất nhiều những áp lực từ nhiều phía khác nhau. Nhưng vượt lên tất cả là bổn phận và thiên chức của một người thầy đang tận tụy vì sự phát triển của nền giáo dục nước nhà.

Hàng ngày vào lớp, nhìn những khuôn mặt non tơ của các em học sinh như đang chờ đợi mình giảng bài mà niềm vui xốn xang đến lạ. Cả một đời đi dạy vẫn là những cô cậu học trò tuổi mới lớn đầy mộng mơ, hồn nhiên và khát vọng, bỗng dưng cảm thấy mình như là người không có tuổi… hạnh phúc đến vô cùng.

Hàng đêm, một mình lặng lẽ bên những tập bài kiểm tra của trò. Thầy lặng lẽ đọc, tỉ mẩn sửa cho các em từng dấu câu, từng lỗi chính tả, gạch bỏ những từ ngữ không phù hợp, từ tối nghĩa...

Có những lúc tôi “bực mình” khi đọc những bài viết của một vài em cẩu thả, hành văn yếu nhưng rồi lại đắm chìm trong mạch cảm xúc của nhiều bài văn đầy cảm xúc và sáng tạo của học trò.

Đọc được những bài văn hay, sắc sảo của trò, tự nhiên tôi lại thấy mình giàu có và tự hào, đời còn gì hạnh phúc hơn?

Một tấm gương suốt đời vì sự nghiệp "trồng người"

Mỗi năm, người thầy như chúng tôi có hàng trăm học trò, mỗi học trò một tích cách, một ý thức học tập khác nhau.

Có những em học hành chểnh mảng, ham chơi hơn ham học. Nhưng, tình yêu nghề, trách nhiệm của một người thầy mà chúng tôi luôn bên cạnh và giúp đỡ các em thay đổi tính tình, ý thức học tập, rồi các em trưởng thành.

Những hạnh phúc không tên, âm thầm đó như một ngọn lửa âm ĩ cháy trong lòng của mỗi người thầy.Và, đó chính là hạnh phúc của người thầy khi đang đứng lớp.

Nhiều khi, đứng trên bục giảng gặp phải học sinh quậy phá, hỗn hào, bất chợt cảm thấy giận học trò vô cùng nhưng rồi nụ cười lại hiện hữu bởi một lẽ giản đơn: học trò thời nào chẳng thế…

Những buồn vui của nghề cứ chợt đến chợt đi từ năm năm này qua năm khác. Nhiều buổi không có tiết dạy ở nhà lại cảm thấy buồn buồn nhớ những khuôn mặt, những lúc quậy phá của học trò…

Mỗi năm cứ đến ngày 20/11 hay dịp lễ tết trên điện thoại tôi liên tục nhận được những dòng tin nhắn chúc mừng hay nhiều lúc bước trên các nẻo đường đời hoặc đang ngồi trong quán nhâm nhi ly cà phê sáng, bất chợt nghe tiếng “chào thầy” của những em học trò cũ mà lòng cảm thấy lâng lâng bởi học trò còn nhớ mình, nhớ về đạo lí mà thuở nào mình truyền đạt.

Những “món quà vô giá” bất chợt đó thực sự là nguồn động lực cho những người thầy đứng lớp như chúng tôi.

Hạnh phúc của người thầy không phải là những gì lớn lao mà từ chính từ những điều giản đơn trong cuộc sống với học trò. Tình thầy trò thời nay dù có đổi thay so với trước đây nhưng đó vẫn là một thứ tình cảm thiêng liêng và cao đẹp.

Vì thế, tôi yêu nghề nghiệp của mình đã lựa chọn, yêu những ánh mắt thơ ngây của bao em học trò đang khát khao vươn lên từ những đói nghèo, lam lũ cho ngày mai đang tới.

Khánh Văn (giaoduc.net.vn)
Lên d?u trang