Đăng nhập
Thống kê truy cập
  • Đang online: 9
  • Hôm nay: 48
  • Trong tuần: 6755
  • Tất cả: 1916044
CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN TRONG TÔI
Ai trong số chúng ta cũng từng trải qua kì thi tuyển sinh lớp 10 đầy căng thẳng. Kỷ niệm ấy luôn khiến tôi không khỏi sợ hãi và rùng mình khi nhớ lại. Ngôi trường cấp 3 tôi đang theo học mang tên chuyên Lê Quý Đôn – một nhà bác học nổi tiếng thời phong kiến tượng trưng cho trí tuệ và sự thông thái. Nơi ấy đã khơi gợi trong tôi những xúc cảm thật khó tả.

Ai trong số chúng ta cũng từng trải qua kì thi tuyển sinh lớp 10 đầy căng thẳng. Kỷ niệm ấy luôn khiến tôi không khỏi sợ hãi và rùng mình khi nhớ lại. Ngôi trường cấp 3 tôi đang theo học mang tên chuyên Lê Quý Đôn – một nhà bác học nổi tiếng thời phong kiến tượng trưng cho trí tuệ và sự thông thái. Nơi ấy đã khơi gợi trong tôi những xúc cảm thật khó tả.

          Ngay từ những năm tháng còn học dưới mái trường cấp 2 tôi đã luôn mơ mộng về một tương lai  được khoác lên mình chiếc áo đồng phục của ngôi trường chuyên danh giá. Chính vì vậy tôi đã nỗ lực học tập và ôn luyện để chuẩn bị thật tốt cho kì thi tuyển sinh. Giai đoạn căng thẳng nhất là vào học kỳ II của năm lớp 9. Tôi ngụp lặn trong biển đề thi thử, với lịch kiểm tra và học thêm dày đặc. Cùng lúc ấy tôi nghe được những thông tin không hay về trường, chẳng hạn như học sinh trường chuyên rất kiêu ngạo, có sự phân biệt đối xử giữa các lớp chuyên, giáo viên thì lạnh lùng khó tính và áp lực học tập là rất lớn. Hơn nữa tôi muốn thi vào lớp chuyên Anh nhưng càng giải đề nâng cao của môn học này tôi lại càng cảm thấy mình không có năng  lực. Thực sự có rất nhiều công thức phức tạp cần phải ghi nhớ mới có thể tìm ra được đáp án đúng và có nhiều dạng bài tôi không thể tìm ra được phương pháp  giải.Tất cả những điều ấy cộng lại khiến tôi cảm thấy nhụt chí và dần bỏ cuộc.

          Đến ngày diễn ra cuộc thi chuyển cấp cũng là lần đầu tiên được tận mắtnhìn thấy khuôn viên của trường, nó uy nghi, khang trang mà cũng thật lộng lẫy,những bóng cây rợp mát cả sân trường, thoảng trong gió hương thơm dịu dàng của hoa ngâu, hoa sữa. Màu xanh dương của những dãy phòng học vừa trầm lắng vừa căng tràn năng lượng của lớp lớp những thếhệ học sinh giàu đam mê, nhiệt huyết. Điều đáng ngưỡng mộ nhất  ở ngôi trường

này chính là thành tích học tập. Tỉ lệ họcsinh đỗ tốt nghiệp, đại học, học sinh giỏi các cấp đều khá cao, đó cũng lí domà trường được mệnh danh là “ngôi trường mơ ước của tất cả học sinh trên toàn tỉnh”.

          Từ giây phút bước qua cánh cổng trường, bỗng nhiên trong tôi có cảm giác gắn bó và thân thuộc đến lạ. Nó gợi cho tôi một tình cảm thân thiết và gần gũi.Nhưng vào ngày thi môn chuyên, sau khi làm bài xong tôi nghĩ mình chắc chắn sẽ bị loại. Không nằm ngoài dự đoán, tôi không có tên trong danh sách những họcsinh đỗ chuyên Anh. Nhưng ông trời đã cho tôi một cơ hội để có thể ở lại trường đó là tôi đã đỗ vào chuyên Văn – môn chuyên thứ 2 mà tôi đã đăng ký. Có thể nói Ngữ văn chính là môn học giúp tôi hiện thực hóa giấc mơ của mình.

           Ngày đầu tiên đến lớp, cánh cổng trường mở toang để chào đón tôi, nhưng không còn hồi hộp và lo lắng như trước nữa mà tôi cảm thấy rất vui sướng và hào hứng vì mình đã trở thành một thành viên của một ngôi trường danh giá. Lê Quý Đôn bây giờ không còn là ước mơ xa vời nữa mà nó hiện hữu ngay trước mắt, thật gần gũi và thân thương. Giáo viên nơi đây rất dễ thương và vui tính không giống như lời đồn. Họ là những “người lái đò” luôn mệt mài, tận tụy với công việc đưa chúng tôi đến bến bờ tri thức. Thầy cô không chỉ dạy tôi những kiến thức trong sách vở mà còn là những bài học làm người, cung cấp cho chúng tôi những hành trang cần thiết để bước vào đời và trở thành một công dân tốt. Cả những đứa bạn mới quen trong lớp cũng rất đáng yêu. Vì cùng là con gái nên chúng tôi kết thân khá nhanh, nói chuyện cũng rất hợp và từ đó tôi không còn cảm thấy lạc lõng và cô đơn như hồi mới nhận lớp nữa.

           Tôi  yêu biết bao dàn cây leo trước lớp học với đủ loài hoa rực rỡ đua nhau khoe sắc. Nhìn từ xa trông cổ kính như những khu vườn trong truyện cổ tích “ngày xửa, ngày xưa mẹ thường hay kể”. Tôi còn yêu những chiếc ghế đá được đặt trên tầng 3 nhìn ra vườn cây sau trường. Mỗi giờ ra chơi tôi đều lên ấy ngồi nghe nhạc và nhắm mắt lại để tậnh ưởng khoảng không gian tĩnh lặng hiếm có.

          Nơi ấy như một góc nhỏ chỉ của riêng tôi mà thôi, nó cho tôi cảm giác thật bình yên xua tan đi tất cả những lo lắng về những tiết kiểm tra sắp tới. Yêu luôn cả cái căn tin rộn rã tiếng cười nói,mùi đồ ăn thơm phức luôn tỏa ra như xoa dịu cái bụng đang kêu gào đòi ăn sau mỗi tiết học căng thẳng của chúng tôi. Tất cả những điều ấy là những mảnh ghép quý giá tạo  nên bức tranh tuyệt vời vền gôi trường mang tên nhà bác học vĩ đại Lê Quý Đôn. Mỗi một học sinh, một thầy cô giáo nơi đây cũng giống như một nguyên tử các bon trong mạng tinh  thể kim cương dù rất nhỏ bé nhưng nếu thiếu chỉ một nguyên  tử thôi thì cả cấu trúc sẽ bị phá vỡ hoàn toàn.

         Chẳng phải quãng thời gian mà ai cũng muốn tìm lại một lần trong đời chính là những năm tháng cấp 3 hay sao. Tôi đang trải qua những năm tháng tươi đẹp ấy với người bạn đồng hành mang tên Lê Quý Đôn thân yêu. Lê Quý Đôn sẽ mãi là nơi lưu giữ một phần thanh xuân, hoài bão,đam mê, nhiệt huyết và giúp hoàn thiện tôi từng ngày. Dù mai này khi tôi đã rời nơi đây thì Lê Quý Đôn vẫn luôn là một góc nhỏ an lành trong tim, để nhớ, để thương và để kiêu hãnh, tự hào.

                                                    Đỗ Thu Trang – Lớp 10Văn – K12